Thầy Cô chắp cánh ước mơ!
- Thứ sáu - 05/11/2021 22:28
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Với mỗi thế hệ học trò, có lẽ mái trường chính là nơi ghi dấu một thời tuổi trẻ sôi nổi, bồng bột đầy hăm hở với bao yêu thương, khát vọng. Nó ôm ấp biết bao nhiêu kỷ niệm về tình thầy, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của ta bay đến chân trời trí tuệ….
Mỗi con người khi đã lớn lên có lẽ đều để lại những dấu ấn riêng cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ấy. Tuổi học trò với những mộng mơ, những lo âu bất chợt, những ý tưởng chợt đến rồi chợt đi. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường – nơi ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những vui buồn cùng ta.
Thời gian thấm thoát thoi đưa giờ đây tôi đã là sinh viên năm 4 của trường Đại học Sao Đỏ, chỉ còn vài tháng nữa thôi tôi sẽ phải rời xa mái trường thân yêu, rời xa những kỷ niệm tươi đẹp với những thầy cô, bạn bè. Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11 - ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời sinh viên được bên mái trường, thầy cô và bạn bè. Ngày 20-11 hằng năm là ngày mỗi sinh viên nói riêng và toàn dân nói chung thể hiện sự tri ân với những công ơn của thầy cô. Thầy cô không chỉ dạy cho ta nhứng kiến thức để ta bước vào đời mà còn dạy chúng ta cách làm người. Ngoài ra thầy cô còn là người vun trồng, chắp cánh những ước mơ trong mỗi học trò. Hằng ngày, trên bục giảng, hằng đêm bên trang giáo án, chính vì có những vất vả cực nhọc ấy thì những lứa học trò với tri thức, hoài bão, khát vọng mới được chắp cánh nhiều thêm, thế hệ này nối tiếp những thế hệ kia. Khi nhắc đến công ơn của các thầy cô tôi lại nhớ đến đoạn thơ trong tác phẩm “ Người lái đò” :
Thời gian thấm thoát thoi đưa giờ đây tôi đã là sinh viên năm 4 của trường Đại học Sao Đỏ, chỉ còn vài tháng nữa thôi tôi sẽ phải rời xa mái trường thân yêu, rời xa những kỷ niệm tươi đẹp với những thầy cô, bạn bè. Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11 - ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời sinh viên được bên mái trường, thầy cô và bạn bè. Ngày 20-11 hằng năm là ngày mỗi sinh viên nói riêng và toàn dân nói chung thể hiện sự tri ân với những công ơn của thầy cô. Thầy cô không chỉ dạy cho ta nhứng kiến thức để ta bước vào đời mà còn dạy chúng ta cách làm người. Ngoài ra thầy cô còn là người vun trồng, chắp cánh những ước mơ trong mỗi học trò. Hằng ngày, trên bục giảng, hằng đêm bên trang giáo án, chính vì có những vất vả cực nhọc ấy thì những lứa học trò với tri thức, hoài bão, khát vọng mới được chắp cánh nhiều thêm, thế hệ này nối tiếp những thế hệ kia. Khi nhắc đến công ơn của các thầy cô tôi lại nhớ đến đoạn thơ trong tác phẩm “ Người lái đò” :
Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!
Mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Mấy ai trưởng thành mà không trải qua những ngày tháng học sinh. Những người thầy, người cô như những người lái đò âm thầm lặng lẽ là vậy mà cũng thật thanh cao! Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họ nhưng vẫn gọi là Cô. Bước qua chuyến đò, có thành công, cũng có người thất bại nhưng chắc chắn một điều, sâu thẳm trong mỗi người đều ghi nhớ công ơn người lái đò ấy. Có người từng nói, nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” – Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy. Những lời giảng đầy nhiệt huyết cùng sự quan tâm ân cần của thầy cô đưa đến biết bao thế hệ học trò. Tuy không phải người nào cũng xuất sắc nhưng lại vẫn vận dụng một phần nào đó học được từ thầy cô để xây dựng cuộc đời góp phần phát triển cho đất nước, có lẽ chỉ như thế thôi cũng làm những người đã giảng dạy cho ta những kiến được vui vẻ, hạnh phúc.
Ngày ngày thầy cô vẫn đứng trên bục giảng dạy tôi những điều hay lẽ phải những đạo lý làm người. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say vẫn văng vẳng đâu đây. Vẫn viên phấn trắng trên tay, tại nơi này đã dẫn dắt bao thế hệ nối tiếp nhau trưởng thành. Đi xây đắp cuộc đời tươi sáng, lời giảng của thầy cô đã không đi vào không gian bao la mà đi đến tâm hồn tôi. Đôi lần, tôi từng có những suy nghĩ nông nổi, những lần ngã gục vì mệt mỏi, chính những lời nhắc nhở, dạy bảo, động viên của thầy cô đã làm nên một cô học trò chín chắn biết suy nghĩ hơn của hôm nay. Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học, phải dần làm quen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống và nó đối với tôi nó còn khó hơn gấp bội lần khi phải xa gia đình xa quê hương nơi tôi gắn bó 18 năm và còn vì tôi là một con người thích sống khép kín và gần như là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cũng phải thay đổi, phải thích nghi với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng đã có thể làm quen được với những người bạn mới học được sự mạnh mẽ trong cuộc sống tự lập. Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày hôm nay một con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cô là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người.
Điều làm tôi luôn trân trọng ở thầy cô là sự tâm huyết trong quá trình giảng dạy. Mỗi thầy cô có một tính cách, một phương pháp dạy khác nhau nhưng đều có chung một niềm là tâm huyết cao cả của nghề giáo – dạy học bằng cả tấm lòng. Thời gian được tiếp xúc với thầy cô có lẽ không bao giờ là đủ để có thể hiểu sâu sắc về hình ảnh đẹp đẽ của họ, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành và tận tình của thầy cô qua từng bài giảng, qua lời nói và hành động ân cần của thầy cô. Giờ đây khi thời gian học ở trường học còn lại rất ngắn ngủi và gấp rút tôi tự nhủ với lòng mình rằng phải cố gắng học tập hơn nữa để làm vui lòng thầy cô. Ngày lễ 20/11 gần sắp tới em xin gửi tới các thầy cô khoa “May và Thời trang” nói riêng và tất cả các thầy cô trường Đại học Sao Đỏ nói chung lời chúc sức khỏe và hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.
Ngày ngày thầy cô vẫn đứng trên bục giảng dạy tôi những điều hay lẽ phải những đạo lý làm người. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say vẫn văng vẳng đâu đây. Vẫn viên phấn trắng trên tay, tại nơi này đã dẫn dắt bao thế hệ nối tiếp nhau trưởng thành. Đi xây đắp cuộc đời tươi sáng, lời giảng của thầy cô đã không đi vào không gian bao la mà đi đến tâm hồn tôi. Đôi lần, tôi từng có những suy nghĩ nông nổi, những lần ngã gục vì mệt mỏi, chính những lời nhắc nhở, dạy bảo, động viên của thầy cô đã làm nên một cô học trò chín chắn biết suy nghĩ hơn của hôm nay. Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học, phải dần làm quen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống và nó đối với tôi nó còn khó hơn gấp bội lần khi phải xa gia đình xa quê hương nơi tôi gắn bó 18 năm và còn vì tôi là một con người thích sống khép kín và gần như là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cũng phải thay đổi, phải thích nghi với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng đã có thể làm quen được với những người bạn mới học được sự mạnh mẽ trong cuộc sống tự lập. Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày hôm nay một con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cô là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người.
Điều làm tôi luôn trân trọng ở thầy cô là sự tâm huyết trong quá trình giảng dạy. Mỗi thầy cô có một tính cách, một phương pháp dạy khác nhau nhưng đều có chung một niềm là tâm huyết cao cả của nghề giáo – dạy học bằng cả tấm lòng. Thời gian được tiếp xúc với thầy cô có lẽ không bao giờ là đủ để có thể hiểu sâu sắc về hình ảnh đẹp đẽ của họ, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành và tận tình của thầy cô qua từng bài giảng, qua lời nói và hành động ân cần của thầy cô. Giờ đây khi thời gian học ở trường học còn lại rất ngắn ngủi và gấp rút tôi tự nhủ với lòng mình rằng phải cố gắng học tập hơn nữa để làm vui lòng thầy cô. Ngày lễ 20/11 gần sắp tới em xin gửi tới các thầy cô khoa “May và Thời trang” nói riêng và tất cả các thầy cô trường Đại học Sao Đỏ nói chung lời chúc sức khỏe và hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.