“Đại học Sao Đỏ” – Cái tên dường như đã trở nên quen thuộc và thân thương đến nỗi mỗi lần nhắc đến, lòng tôi lại trào dâng bao cảm xúc xao xuyến đến lạ kì.
Mặc dù đã tốt nghiệp cách đây 6 năm, nhưng “Đại học Sao Đỏ” luôn sống mãi trong trái tim tôi. Nơi đây, tôi đã gặp được những người bạn mới, học được biết bao điều hay. Và hơn hết, tôi đã gặp được cô Phạm Thị Kim Phúc - người mẹ hiền thứ hai của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lắm cái lần đầu tiên gặp cô. Tôi không hiểu tại sao trong tôi lại có cảm giác ấm áp và gần gũi như thể cô như là một người thân trong gia đình. Phải chăng vì ánh mắt dịu dáng nhưng đầy niềm tin và hi vọng của cô ? Hay là vì ở giọng nói trầm trầm đầy sức lôi cuốn của cô khi cô làm quen với cả lớp? Tôi không biết nữa ! Chỉ biết là tôi quý cô từ cái nhìn đầu tiên và đến mãi sau này.
Cô là một người phụ nữ bình thường không gì nổi trội hơn người khác. Dáng người cô không cao nhưng lại gầy. Dường như cái gầy ấy là vì lo cho tụi học trò nghịch ngợm chúng tôi mỗi ngày. Tôi cảm thấy cô là một giáo viên khá nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lí. Trong giờ học, cô luôn dành tối đa thời gian để truyền đạt cho học sinh kiến thức của các môn học một cách tốt nhất. Khi có bạn không chú ý nghe giảng, cô sẽ nghiêm túc nhắc nhở. Nhưng ngoài giờ học, cô lại giống như một người bạn của chúng tôi. Cô hay chia sẻ với chúng em rất nhiều chuyện thú vị. Những lúc đó, chúng tôi cảm thấy cô thật gần gũi và đáng yêu.
Nhưng kể từ ngày gặp cô, được cô động viên, khích lệ, tôi đã dần thay đổi, trở thành một con người hoàn toàn mới: luôn vui vẻ, năng động hoạt bát và hóa đồng với bạn bè và đồng nghiệp.
Giờ đây tuy tôi không còn được học cô nữa, nhưng tôi vẫn rất yêu quý và kính trọng cô. Mỗi dịp 20 tháng 11, tôi lại đến thăm cô, gửi tặng cô những bó hoa tươi thắm. Cô nói với chúng tôi rằng cô rất hạnh phúc khi thấy học trò của mình ngày càng trưởng thành. Tôi cũng cảm thấy rất tự hào khi được là một học trò của cô.
Tác giả bài viết: Đinh Thị Thu Trang - DK04M
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn